Chưa hẳn là chuyện hay,nhưng dù sao cũng đọc được.Thói đời khổ mãi cũng quen,nô lệ mãi cũng quen,sướng mãi cũng quen,ngồi lê buôn chuyện mãi cũng quen, ngồi bên bàn phím mãi cũng quen...(người theo Đức Phật gọi là "tạo nghiệp").
Cho đến tận giờ,ở HN (tin báo chí) phải xếp hàng mua bánh Trung thu-và họ chỉ bán cho mỗi người 4 chiếc,như thời tem phiếu vậy!
NGÀY XƯA...
Xếp hàng mua dầu hỏa thắp đèn .
Mọi thứ hiếm lắm.Số gạo trong tem này chưa đủ cho 1 con chuột mang hộ khẩu thành phố ăn một bữa.
TRUNG THU 2013 ở HÀ NỘI.
" Người Hà Nội lại đội mưa, xếp hàng mua bánh trung thu như thời bao cấp
( http://thethaovanhoa.vn/xa-hoi/nguoi-ha-noi-lai-doi-mua-xep-hang-mua-banh-trung-thu-nhu-thoi-bao-cap-n20130906184446401.htm)
**************************************************************
Và anh bạn này ...cũng quen với nếp hầu hạ của vợ.Quen đến nỗi không thể thay đổi.
Thói quen tệ hại vô cùng!
(Hồng Nga nhận xét)
Một người đàn ông lao vào quán ăn như cơn lốc. Vừa ngồi xuống ghế, không kịp cởi chiếc áo khoác phủ đầy bụi đường xa, ông ta đã gọi thảng thốt: "Bồi bàn đâu?"
- Thưa có tôi!
Ông ta trố mắt nhìn anh phục vụ đang đứng trước mặt và hét lớn:
- Một tô cơm vừa khê, vừa nhão, vừa khét!
- Thưa…
Ông ta gạt ngang:
- Chả cần phải thưa với thốt gì ở đây. Này, thêm nữa nhá, một tô canh bầu vừa mặn, vừa chua, vừa ngọt!
- Ồ!
Ông ta nói luôn:
- Ồ với ạ gì nữa, nhớ cho thêm món cá rô chiên khét lẹt nhá!
- Thưa ông, ông còn gọi gì nữa không ạ?
Không trả lời vào câu hỏi, người đàn ông lại hét lớn:
- Nhanh lên nhá, cực nhanh thì tôi sẽ “bo” hậu hĩnh!
Chỉ mười lăm phút sau, tất cả thức ăn quái đản này được bày biện trên bàn. Người phục vụ bàn rụt rè:
- Thưa ông, ông cần thêm gì nữa không?
Nhìn thức ăn trên bàn, người đàn ông bấy giờ mới dịu giọng:
- À, phải thêm thế này nữa chứ! Trong lúc tôi ăn, anh
làm ơn đứng chống nạnh, thỉnh thoảng… mắng tôi vài câu, chì chiết tôi
vài lời đại loại như: “Đấy! Cơm nhà ngon thế này mà lúc nào ông cũng đòi
phở là sao?”, “Ông đi đâu giờ này mới về? Ông có biết khuya rồi
không?”, “Cứ nhìn thấy ông là tôi ngao ngán quá rồi!”, “Ông có tôi là
sướng như tiên đấy"...
Thế là, người bồi bàn làm theo tắp lự và ngạc nhiên
chưa, người đàn ông lại ngồi ăn rất ngon lành. Đợi khách ăn xong, anh ta
mới hỏi:
- Thưa ông, đã hai mươi năm phục vụ tại nhà hàng, thú
thật tôi chưa thấy ai lập dị như ông? Tại sao như thế, ông có thể tiết
lộ bí mật được không ạ?
Bỗng người khách bật khóc nức nở:
- Suốt một tháng trời đi công tác, tôi được lên xe
xuống ngựa, được thiên hạ hầu hạ cơm bưng nước rót, được phục vụ chu đáo
nên tôi nhớ vợ quá!
Chie
(VNexpress)
Miếng "NGON" nhớ lâu;Nỗi "ĐAU" nhớ đời mà .ĐÓ CŨNG LÀ ĐIỀU ĐÁNG NHỚ phải không ạ ? Tôi cũng có "MỘT THỜI ĐỂ NHỚ...MÃI" đó bạn . Hì hì ! Lắm lúc nhớ lại mà CƯỜI CHẢY CẢ NƯỚC MẮT ! ! !
Trả lờiXóaThời ấy khổ thế hả anh?
XóaCÒN PHẢI LÓI !
XóaCái cô... Hàng Rau này chắc bị ế hàng nên bịa chuyện... cũng được đấy!
Trả lờiXóaRau dạo này đắt như tôm tươi: một mớ rau gần đong được ki lô gạo mà không có bán.Bọn em luôn xong hàng sớm nên mới có thời gian buôn chuyện anh ạ.
Xóa
Trả lờiXóa"Suốt một tháng trời đi công tác, tôi được lên xe xuống ngựa, được thiên hạ hầu hạ cơm bưng nước rót, được phục vụ chu đáo nên tôi nhớ vợ quá"
Người đàn ông này đáng khen lắmbvì "có hiếu với vợ" đó nhé! (cười)
Lão Thanh Dạ nhà tôi cũng có lần nhớ vợ y chang như thế!Chỉ có điều,lão Thanh Dạ không "khóc nức nở"mà chỉ dám phụng phịu thôi!
XóaVâng,nhớ một thói quen đáng yêu.
Xóacơm bưng nước rót quen rồi
Trả lờiXóachợt nhìn thấy phở anh đây lại thèm.
Ăn phở là chuyện đương nhiên?
XóaChuyện ăn phở,với lão Nguyên-BÌNH THƯỜNG?