Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Từ TRẦN NHƯƠNG


Điềm ơi !

Lê Duy Phương
Thứ ba ngày 23 tháng 4 năm 2013 5:11 PM


Khi Điềm còn ở trên cao
Cái buồn thế sự đã vào chúng tôi
Bây giờ trời đã chiều rồi
Ngẫn ra thì muộn khóc cười làm chi
Phố phường vẫn lắm người đi
Hoa vẫn nở chẳng có gì khác đâu
Khác là ở chốn xa sâu
Trẻ em đi học không cầu qua sông
Khác là tận ngoài biển đông
Chủ quyền ta họ nói không lâp lờ
Riêng màu đỏ của ngọn cờ
Ở Đại Nội hay biển bờ xa xôi
Vẫn luôn phơi phới đỏ tươi
Nhạt là nhạt ở tình người Điềm ơi
                      Lê Duy Phương
******************************

HỒNG NGA: Chắc bác LDP viết bài này sau khi đọc bài thơ của ông NGUYỄN KHOA ĐIỀM ?

(Xem bài thơ của Nguyễn khoa Điềm HN cóp về trước đây 3 bài).

VĂN TẢ VỀ BÀ

Đã  có câu chuyện thế này: Cô giáo ra đề văn "Em hãy tả về bà em",  bà em bé mới ngoài 50,ngoài 50 tuổi thời nay ở cả nông thôn cũng như thành thị thì trông vẫn có vẻ còn "rửng mỡ và ngứa sườn", dân xe ôm thì nói rằng "trông vẫn còn NGON, không thể hom hem như bà lão 60 cách đây 50 năm được".

.Em bé TẢ THỰC,nhưng bị phê,thật đáng buồn!

HỒNG NGA THA VỀ ĐÂY ĐỂ CÔ DÌ CHÚ BÁC,ANH CHỊ CÙNG BẠN BÈ ĐẾN THĂM HN đọc cho nó thoải cái mái đầu nhé!

***

“Bà ngoại em vẫn chưa già
Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường
Mắt bà vẫn rất tinh tường
Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày
Nhưng Bà em vẫn rất hay
Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm
Công việc bà vẫn ôm đồm
Chăm lo con cháu sớm hôm không nề
Hôm nay cô giáo ra đề
Bắt em phải tả viết về Bà em
Em tả giống hệt bên trên
Cô bắt viết lại – mắng thêm em rằng:
Đã Bà là phải rụng răng
Tóc phải bạc trắng như trăng trên trời
Bà cũng không được ăn chơi
Vì mắt phải kém và môi nhai trầu
Đã Bà là phải ngồi khâu
Không được ngồi hát Ka – Râu – Ô – Kề
Nhất là không được ghi đề
Tuyệt đối không được phóng xe ào ào
Em nghe chẳng hiểu thế nào
Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
Tả sai thì lại không hay
Tả đúng thì lại có ngày ăn roi
Kiểu này phải bảo mẹ thôi
Hay đổi Bà khác đúng lời của cô???”
---------------
Nguyễn Trọng Tạo St trên Facebook.


Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Bài thơ của một ông từng là ỦY VIÊN BỘ CHÍNH TRỊ...


 Nguyễn Khoa Điềm: ĐẤT NƯỚC NHỮNG THÁNG NĂM THẬT BUỒN


















Đất nước những tháng năm thật buồn
Nguyễn Khoa Điềm

Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …

22.4.2013

Nguồn: Quê Choa.

ẢNH NHẶT NHẠNH






Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

THAM KHẢO: TƯ BẢN XẤU XA.


 NƯỚC MỸ TƯ BẢN RẤT TẦM THƯỜNG.

Nguyễn Đại Hoàng dịch
Thứ ba ngày 2 tháng 4 năm 2013 5:30 AM
 --------------------------------------------------
(Bài này Nguyệt Minh đã thêm bớt một vài chữ,tác giả 
tha lỗi nhé)-CU NGUYÊN đăng.
***


Tôi có thời gian qua Mỹ khá lâu. Và nói thật đến giờ

 này tôi vẫn còn thấy hối hận vì sự lựa chọn đó! 
Truyền thông phương Tây đã khiến chúng ta mê 
muội rằng Hoa Kỳ là một xứ sở hiện đại ! Tôi đã
 từng ôm giấc mộng được học tập ở đó, đã tìm
 mọi cách tới được cái xứ sở siêu cường đó.
Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến là rất đáng 

thất vọng !

1. Công nghiệp


Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm 

phát triển !
Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp

 càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị 
xâm hại bấy nhiêu.
Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất

 phải có nhiều ống khói,nhiều nhà máy và khói
 bụi khắp nơi.
 Đó là biểu tượng của sự công nghiệp hóa ! Thế mà 
ở tại xứ Cờ Hoa này, tịnh không có một cái ống 
khói nào !
 Họa hoằn  lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để
 trang trí nhà cửa .Và ở Mỹ bạn cũng chỉ thấy 
toàn sông hồ trongsạch thôi. 
Chả tìm đâu ra những nhà máy giấy, nhà máy 
luyện thép bên bờ sông ! Không khí trong lành thanh
 khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai chứ
 gì nữa ! Chả có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả !

2. Kinh tế 


Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế ! Bạn biết 

đấy, nước họ có cơ man nào là xa lộ tỏa đi mọi 
hướng, vươn đến mọi làng mạc xa xôi, thế mà 
tịnh không thấy một trạm thu phí nào ! 

Thế là mất toi cả núi vàng!

Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí nhỉ !

 Chắc chắnnon tháng đã gom đủ tiền mua được
 cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương ấy chứ !

Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng.

 Thế mà chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời
 cá nước thỏa sức vẫy vùng, người Mỹ rõ ràng
 là không có đầu óc kinh tế tí tẹo nào !

3. Xây dựng


Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm.

Ngoài một số ít tòa nhà chọc trời tại các thành phố 
lớn, tôi dám chắc bạnrất ít gặp những công trình bê
 tông ở nước Mỹ. Nhà của ngườiMỹ thường làm
 bằng gỗ và vài thứ vật liệu khác.
Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được 

dùng để xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình 
độ kiến trúc của ngoại bang này còn thua xa trình
 độ của triều đại nhàThanh xưa kia ấy chứ !

4. Văn hóa 


Người Mỹ có cách suy nghĩ thật là lạc hậu và khờ khạo.
Hồi mới tới Mỹ, tôi thuê một xe chở hành lý giá 3 đô la. 

Nhưng tôi lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ liền trả giùm
tôi 3 đô la đó, và thấy tôi lỉnh kỉnh đồ đạc nên còn giúp
 mang lên xe nữa ! Người Mỹ cũng luôn sẵn sàng mở cửa
 giúp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không ? Thế đấy !
Ở nước ta, mấy chuyện này chỉ có vào thời Lôi Phong 

tức là vào những năm 50, 60 của thế kỷ trước thôi –
 còn bây giờ lối cư xử đó quá ư lạc hậu. ( Lôi Phong là 
một thanh niên mà thời Mao thường nhắc tới như một tấm
 gương về đạo đức).
Hồi đó người ta chuộng lối sống “ đạo đức giả ”nhưng

 bây giờ chúng ta không như vậy nữa. Bây giờ chúng ta
 nên sống thực dụng trần trụi, đó mới là hiện đại chứ !
 Tư duy của người Mỹ lạc hậu hơn chúng ta hàng mấy
 thập kỷ, và không có dấu hiệu nào cho thấy họ có thể bắt
 kịp chúng ta cả !
5. Ẩm thực
Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng.
Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một

 thành phố khác, thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra.
 Anh bạn tôi lập tức thắng lại và bẻ sang hướng khác để tránh. 
Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm hỏng cả chiếc xe. 
Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý tụi 
thú hoang này như thế nào cơ đấy !
Người Mỹ làm như cũng không biết ăn thịt thú rừng, thậm

 chí không có nhà hàng nào bán thịt thú rừng, họ chả thiết
 đến loại thịt thú rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và cũng 
chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm bộn tiền ! Người Mỹ
 vẫn sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm chí còn 
đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Quả thật đó là một 
xã hội còn quá sơ khai !

6. Phong cách


Người Mỹ làm như không biết tự trọng !
Các giáo sư Mỹ không quan tâm nhiều đến bề ngoài ,

 họ không hề có cái gọi là phong thái bác học. Giáo
 sư D chẳng hạn, là một giáo sư tâm lý học cực kỳ 
nổi tiếng thế mà giờ nghỉ ông ấy cũng thường ăn 
bánh bích quy với sinh viên trong văn phòng của mình, 
và bàn tán xôm tụ với họ về bộ phim 21, hay về minh 
tinh Trung Quốc Chương Tử Di ! Ông cũng không có
 phong cách uy nghi của một nhà bác học, và điều đó
 làm tôi thất vọng ghê gớm !
Các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ cũng không bao giờ

 ghi hai chữ GÀ SỐNG THIẾN SÓT lên danh thiếp của 
mình. Họ thậm chí cũng không biết cách thể hiện vị 
thế của mình. Thành ra những người học những 
ông thầy như vậy nếu trở thành những quan chức 
thì làm sao biết cách đi đứng nói năng cho đúng bộ lệ đây !
Còn ở Trung Quốc, giờ đây các công chức dường

 như rất biết cách để thu hút sự kính trọng của dân 
chúng, thậm chí đến cả vị giám đốc của một cơ quan
 tầm tầm ở Trung Quốc có khi còn uy thế hơn cả Tổng
 Thống Mỹ cơ đấy ! Một công dân hạng ba của 
Trung Quốc có khi còn xa một công dân hạng nhất của Mỹ là vậy !

7. Học đường


Học sinh tiểu học Mỹ chả có lý tưởng cao xa gì sất.
Chúng không hề có ý định đi học để trở thành ông này 

bà nọ trong chính quyền! Không hề có học đường nào

 dành cho chủ tịch, bí thư, ủy viên tương lai, như tôi đã
 từng thấy hồi còn nhỏ ở quê nhà. Các em không có bài 
tập về nhà. Bài tập về nhà kiểu như các học sinh như 
các học sinh Trung Quốc là khá xa lạ ở Mỹ.
Trường học ở Mỹ chú trọng đến đạo đức, trước hết để 

giúp cho các đứa trẻ trở nên những công dân có đủ tư
 cách , sau đó mới tính đến chuyện lý tưởng lâu dài. 
Trở thành công dân có đủ tư cách ư ? Một quan niệm 
nghe mới cổ hủ làm sao !


8. Y tế



Người Mỹ làm lớn chuyện một cách kỳ cục khi có bệnh.
Đầu tiên họ đi bác sĩ khám bệnh, rồi bác sĩ kê toa. Rồi cầm

 toa đó đi mua thuốc, mua xong còn phải nghe dược
 sĩ hướng dẫn sử dụng …ôi chao mọi việc chẳng thể
 nhanh gọn như ở Trung Quốc …Tôi chả hiểu tại sao ở 
Mỹ lại phân biệt việc khám bệnh với việc bán thuốc … 
mà lẽ ra nên tách rời lợi nhuận với trách nhiệm !
Rõ ràng là các bệnh viện ở Hoa Kỳ không biết kiếm tiền mà !

 Sao lại phải nói tên thuốc cho bệnh nhân biết chứ ? …
 chỉ có như vậy họ mới độc quyền bán thuốc với giá cao
 gấp cả chục lần cơ mà ! Có quá nhiều cơ hội làm ăn béo
 bở thế mà họ không biết khai thác , rõ ràng kinh tế thị trường
 tư bản chủ nghĩa ở Mỹ chết rồi !
9.Báo chí
Ý kiến của công chúng Mỹ thật chả ra làm sao !
Đôi khi tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với sự ngu dốt và khờ 

khạo của người Mỹ . Chẳng hạn khi họ biết Trung Quốc có 
đài truyền hình và báo chí, họ đã hỏi tôi một câu ngu dốt 
như thế này : Hóa ra Trung Quốc cũng có báo chí à ? 
Nghe mà bực !
Chúng ta có những tờ báo tiếng Trung được Bộ Truyền 

Thông cho phép ấn hành sau khi đã rà soát một cách cẩn
 mật đấy chứ . Báo của chúng ta toàn là những bài ca tụng 
lên mây cả, có đâu như báo Mỹ, công chúng đóng góp 
phê bình loạn cả lên, thậm chí còn dám “ chưởi ” 
cả tổng thống nữa cơ đấy!
Báo chí chúng ta đâu có chuyện công khai mấy vụ bê 

bối của quan chức, bởi nếu cứ tung hê lên thì sau này ai
 mà muốn làm lãnh đạo nữa chứ !
10. Tâm linh
Người Mỹ có đời sống tinh thần hết sức vô vị nhạt nhẽo.
Tôi chả hiểu tại sao trước mỗi bữa ăn họ lại lẩm bẩm 

mấy câu thánh nghe hết sức khờ khạo : Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ.
Thật là buồn cười quá đi : Nếu Chúa phù hộ nước Mỹ thì 

làm sao lại để nước Mỹ lạc hậu, sơ khai, đơn giản đến
 thế này ? Cầu Chúa có ich lợi gì chứ ? Thực tế nhất là 
bạn nên dành thời gian đó để đi lễ thủ trưởng !
Đó mới đúng là hiện đại chứ lỵ !
11. Lối sống
Người Mỹ chả có khái niệm về thời gian .
Bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, người Mỹ đều ngoan 

ngoãn đứng vào hàng chờ đợi … Còn người Trung Quốc 
chúng ta – như bạn biết đấy – khôn hơn nhiều !
Bất kể đám đông như thế nào, chúng ta vẫn có kỹ năng

 chen lấn, điều này giúp tiết kiệm thời gian, và tránh được
 sự mệt mõi khi đứng chờ ! Nếu ai đó biết đi cổng sau
thì kết quả tiết kiệm thời gian còn tuyệt hơn nữa.
Thế mà những người Mỹ lẩm cẩm lại không biết đến những 

điều hay ho đó cơ chứ !

12. Mua bán


Những cửa hàng ở Mỹ có một phong cách buôn bán hết sức 

vô lý : bạn có thể trả lại hàng vài tuần sau khi mua về mà
 thậm chí cũng không cần nêu lý do. Ở ta thì làm gì có 
chuyện cho đổi hàng mà không hò hét quát tháo nhau ra trò chứ !

13. An toàn 


Nước Mỹ không an toàn ! Tôi nói điều này bởi có tới 

95 % nhà dân không cần tới lưới chống trộm, và điều kỳ
 lạ này nữa là : chả biết mấy tên trộm đi đâu hết rồi nhỉ ?
14. Giao thông
Người Mỹ sao mà nhút nhát và yếu đuối quá vậy không biết !
Tôi nói điều này cũng bởi có tới 95 % tài xế không dám 

vượt đèn đỏ !’
Và mặc dầu 99 % dân Mỹ có xe hơi, vậy mà cách lái xe 

của họ thật lạ : bao nhiêu là xe cộ lưu thông nhưng không
 mấy khi nghe tiếng còi xe, phố xá vì thế vắng lặng đến 
nỗi cứ ngỡ không phải là phố xá nữa, làm sao mà bì được 
phố xá ồn ào náo nhiệt ở Trung Quốc cơ chứ !

15. Tình cảm


Người Mỹ rất là thiếu cảm xúc .
Có tới 95 % nhân viên không nghĩ tới việc phải làm gì cho

 tiệc cưới của sếp, họ chẳng bao giờ phải vắt óc tìm ra lý
 do để chăm sóc sếp của mình. Ở Trung Quốc liệu có ai
 điên đến mức bỏ qua cơ hội chăm sóc sếp của mình không?
 Nói cách khác, có ai dám làm điều đó không ? Hãy xem,
 người Trung Quốc chúng ta có biết bao nhiêu là tình
 thương mến thương với lãnh đạo !

16. Nhạy bén


Người Mỹ không nhạy bén chút nào !
99% người Mỹ đi học, đi làm , thăng quan tiến chức, 

mà không hề biết sự cần thiết của “ phong bì ” để có 
thể mở ra một cánh cửa ..sau !
****

( Cóp bên "VẦNG NHẬT NGUYỆT")


Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

KHÔNG PHẢI CHUYỆN CƯỜI.

                                                    


                              AI ĂN CẮP NỎ THẦN?



Thầy giáo hỏi:
- Ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương ? Cả lớp im lặng.
Thầy giáo chỉ 1 học sinh:
- Em biết ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương không ?
Học sinh sợ sệt :
- Dạ không phải em ạ.
Thầy đưa mắt nhìn cả lớp,tất cả đồng thanh:
-Không phải em ạ.

 Vừa lúc đó ông hiệu trưởng đi ngang.
Thầy giáo phân bua :
- Anh xem, học trò bây giờ tệ quá. Tui hỏi ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương mà  cả lớp không ai biết.

Thầy hiệu trưởng gật gù :
- Thôi anh nói anh Vương làm bản báo cáo rồi tui nói ban giám hiệu xuất quĩ đền cho. Đừng làm rùm beng ,nếu việc đồn ra ngoài ,trường ta mất điểm thi đua đó.



                                                                 *
                                                             *        *



                                         VÌ KINH PHÍ CÓ HẠN.



Đoàn thanh tra đến một trường trung học.

Một thanh tra chỉ vào quả địa cầu trong lớp và hỏi một học sinh.

- Hãy cho tôi biết tại sao trục quả cầu này lại nghiêng như thế?
- Dạ, không phải em làm đâu ạ! - một cậu bé dõng dạc đáp.
Ngài thanh tra hỏi một học sinh khác. Em này run run nói:
- Mọi người đều thấy em vừa mới vào lớp mà.
Thanh tra lắc đầu quay sang nhìn thầy giáo. Thầy giáo mặt đầy vẻ biết lỗi:

- Không thể trách các em được ạ. Quả địa cầu này khi mua về đã nghiêng thế rồi.

Thầy hiệu trưởng thấy mặt đồng chí  thanh tra ngày càng khó coi, vội vàng giải thích:
- Nói ra thật xấu hổ, vì kinh phí của nhà trường có hạn nên chúng tôi chỉ có thể mua hàng vỉa hè, không đảm bảo chất lượng...




                                                          (Truyện do T.H sưu tầm)


Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Từ "chú Tễu"

Ố ồ,cái anh tiến sỹ HÁN NÔM này sưu tầm nhiều ảnh mà chúng ta có thể giải bớt cái trí...... bức xúc.




 Thư giãn cuối tuần: GẶP ĐẠI CA ĐỖ HỮU CA SAU TRẬN ĐÁNH ĐẸP


 Đại ca Ca tiếp khách


 Ở Hải Phòng cũng thế này! Tòa án ở trên Tổ quốc và Đạo lý


Anh ơi,giả vờ tay bị chuột rút đi!


Rõ ràng "giai trên gái dưới" rồi nhóe! 
Trả lời cho câu hỏi: Vì sao sinh viên thích đi ngoại khóa.?

(Chắc chắn bạn nào cũng thích,đúng hôn??)


 Thành phố này nên đặt tên là THÀNH PHỐ RỒ, hoặc THÀNH PHỐ ĐỘNG KINH

.
 
Sao ông ấy cũng xây nhà nghỉ nhẩy!


 Năm Giáp Thân được dịch là Body Armor (Giáp = Áo giáp, Thân = Thân thể)


Tất cả các hình ảnh đều sưu tầm từ internet.

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

Tin trên Facebook.


Đinh Quý Hiếu shared Love Ling's photo.
CẢNH BÁO < XIN ĐỪNG LIKE, HÃY SHARE >

Nhà mình có ông bị ung thư, nằm viện đợt đầu truyền hóa chất tại bệnh viện Viện Tiệp< VT>, Hải Phòng. Nằm viện do có bảo hiểm nên tiền viện phí cũng được trừ đi, nhưng với ung thư, thì bao nhiêu tiền cũng đội nón ra đi hết.

Vào được 1, 2 hôm ; thì có 1 vị bác sĩ chức khá to, gọi riêng gia đình mình vào phòng nói chuyện, mình xin chỉ đích danh là PHÓ KHOA UNG BƯỚU KHU A- BV VT, những tưởng bệnh tình của ông có làm sao, có chuyển biến nguy hiểm nên gia đình hết sức lo lắng. Khi vào gặp được vị phó khoa ấy, thì vị bác sĩ này có gợi ý cho gia đình mình là cần mua 1 loại thuốc sử dụng để tái tạo tế bào, loại thuốc này gia đình mình phải tự mua, chứ bệnh viện không phát, vị phó khoa ung bướu bảo gia đình mình rằng : Khi truyền hóa chất thì hại lắm, nó giết hết các tế bào trong cơ thể, cần phải uống thuốc ngay, không thì sợ bệnh nhân không chịu được.

Nghe tác dụng của thuốc thế nhà nào có người bệnh mà không xuôi tai lo sốt vó lên hỏi bác ấy là thuốc gì, mua ở đâu. Nhưng vị phó khoa này úp mở lắm, nói chung chung là thuốc này dù có ra ngoài mua cũng không có, có người nhà nước ngoài thì tôi cho đơn sang đấy mua nhưng cũng không mua được đâu. Thế là nhà mình lại cuống hết cả lên, hỏi thế mua kiểu gì, thì vị phó khoa này thẳng tuột ra luôn là tôi bán :)) =))))

Gia đình mình hỏi giá của 2 hộp thuốc ấy như thế nào, thì vị phó khoa bảo giá 2 hộp thuốc ấy là 30.000.000VNĐ ( Ba mươi triệu Việt Nam đồng ), thuốc dùng được 20 ngày, dùng hết phải mua tiếp. Gia đình mình hỏi là thuốc có tốt thật sự không, dùng xong có thể đẩy lùi ung thư không, thì vị này nói nước đôi, ai hợp thì đỡ, không thì thôi. Đến khi gia đình mình muốn xem thuốc thì ông ấy bảo là thuốc không có ở đây, nếu lấy thì ông ấy mới mang đến.Gia đình mình vẫn đắn đo, thì ông ấy bảo: Không dùng thì truyền hóa chất, bệnh nhân không chịu được đâu.

Bố mẹ mình thấy thế, thì hoảng sợ về gom tiền vào mua thuốc, khi tiền trao rồi thì cháo mới được múc, lúc đấy gia đình mình mới được nhìn thấy thuốc đấy là thuốc gì, tròn méo ra sao, là thuốc tiêm hay thuốc uống :))  Xong xuôi rồi thì bố mẹ mình cho ông mình uống đều đặn. Đến khi mình nhìn được 2 hộp thuốc này rồi thì tò mò lên google tìm xem thuốc này là của nước nào, để nhờ người bên nước ngoài mua, chứ gia đình cũng xác định nếu để 30 triệu uống 20 ngày thì có bán cả nhà đi cũng khó có thể theo được mà mua uống.


Và sự thật thật bất ngờ, tìm trên google 1 phát ra ngay, thuốc này được 1 công ty trên Hà Nội bán với giá 4.850.000 VNĐ ( Bốn triệu tám trăm năm mươi nghìn đồng ), nghĩa là nếu tính theo giá bán lẻ thì vị PHÓ KHOA UNG BƯỚU- BVVT đó đã ăn lãi hơn 6 lần, bán được 2 hộp thuốc này vị bác sĩ đó đã có thể lãi được 25.000.000 VNĐ ( Hai mươi lăm triệu đồng )

Mình ngậm đắng nuốt cay viết stt này, gia đình mình cũng không dám làm ầm lên, vì ông còn nằm trong viện đó chữa trị, mà NGƯỜI TA là người có quyền có chức, quyền sinh quyền sát trong tay.

Nhưng mình biết rõ 1 điều là, trong cái khoa UNG BƯỚU ấy, còn vô số nạn nhân mua thuốc này, vì cạnh giường ông mình cũng có thấy 1 bác đang dùng thuốc này, khi gia đình mình hỏi thì cũng mua với giá 30 triệu và sử dụng lần này là lần thứ hai rồi.


Mình thật sự rất buồn, ung thư là căn bệnh mà hóa trị, xạ trị, hóa chất tốn vô số tiền, kể ra ăn lãi vài ba triệu đã đành, đến giờ gia đình mình cũng chỉ biết im lặng, dẫu biết thuận mua vừa bán, nhưng đối với ngành Y- 1 ngành cao quý mà vẫn còn những vị bác sĩ kí sinh trùng trên thân xác bệnh nhân thế này thì thật sự đau lòng lắm.


Giờ đây mình chỉ mong mọi người có thể SHARE hộ mình, để không còn những nạn nhân nào bị mua phải hàng với giá trị gấp 6 lần nó nữa :((:((


Hỏi sao bác không suốt ngày bay Sài Gòn như đi chợ, hỏi sao không nhà lầu, hỏi sao mỗi người con bác không mỗi đứa 1 con ô tô, hỏi sao bác không giàu. Biết " làm ăn " như bác thì tiền cất đâu cho đủ...

Nhân quả thường đến muộn, sống tốt thì con cháu được hưởng phúc, thế thôi.....



Làm ơn đừng LIKE, hãy SHARE
CẢNH BÁO < XIN ĐỪNG LIKE, HÃY SHARE >

Nhà mình có ông bị ung thư, nằm viện đợt đầu truyền hóa chất tại bệnh viện Viện Tiệp< VT>, Hải Phòng. Nằm viện do có bảo hiểm nên tiền viện phí cũng được trừ đi, nhưng với ung thư, thì bao nhiêu tiền cũng đội nón ra đi hết.

Vào được 1, 2 hôm ; thì có 1 vị bác sĩ chức khá to, gọi riêng gia đình mình vào phòng nói chuyện, mình xin chỉ đích danh là PHÓ KHOA UNG BƯỚU KHU A- BV VT, những tưởng bệnh tình của ông có làm sao, có chuyển biến nguy hiểm nên gia đình hết sức lo lắng. Khi vào gặp được vị phó khoa ấy, thì vị bác sĩ này có gợi ý cho gia đình mình là cần mua 1 loại thuốc sử dụng để tái tạo tế bào, loại thuốc này gia đình mình phải tự mua, chứ bệnh viện không phát, vị phó khoa ung bướu bảo gia đình mình rằng : Khi truyền hóa chất thì hại lắm, nó giết hết các tế bào trong cơ thể, cần phải uống thuốc ngay, không thì sợ bệnh nhân không chịu được.

Nghe tác dụng của thuốc thế nhà nào có người bệnh mà không xuôi tai lo sốt vó lên hỏi bác ấy là thuốc gì, mua ở đâu. Nhưng vị phó khoa này úp mở lắm, nói chung chung là thuốc này dù có ra ngoài mua cũng không có, có người nhà nước ngoài thì tôi cho đơn sang đấy mua nhưng cũng không mua được đâu. Thế là nhà mình lại cuống hết cả lên, hỏi thế mua kiểu gì, thì vị phó khoa này thẳng tuột ra luôn là tôi bán :)) =))))

Gia đình mình hỏi giá của 2 hộp thuốc ấy như thế nào, thì vị phó khoa bảo giá 2 hộp thuốc ấy là 30.000.000VNĐ ( Ba mươi triệu Việt Nam đồng ), thuốc dùng được 20 ngày, dùng hết phải mua tiếp. Gia đình mình hỏi là thuốc có tốt thật sự không, dùng xong có thể đẩy lùi ung thư không, thì vị này nói nước đôi, ai hợp thì đỡ, không thì thôi. Đến khi gia đình mình muốn xem thuốc thì ông ấy bảo là thuốc không có ở đây, nếu lấy thì ông ấy mới mang đến.Gia đình mình vẫn đắn đo, thì ông ấy bảo: Không dùng thì truyền hóa chất, bệnh nhân không chịu được đâu.

Bố mẹ mình thấy thế, thì hoảng sợ về gom tiền vào mua thuốc, khi tiền trao rồi thì cháo mới được múc, lúc đấy gia đình mình mới được nhìn thấy thuốc đấy là thuốc gì, tròn méo ra sao, là thuốc tiêm hay thuốc uống :)) Xong xuôi rồi thì bố mẹ mình cho ông mình uống đều đặn. Đến khi mình nhìn được 2 hộp thuốc này rồi thì tò mò lên google tìm xem thuốc này là của nước nào, để nhờ người bên nước ngoài mua, chứ gia đình cũng xác định nếu để 30 triệu uống 20 ngày thì có bán cả nhà đi cũng khó có thể theo được mà mua uống.


Và sự thật thật bất ngờ, tìm trên google 1 phát ra ngay, thuốc này được 1 công ty trên Hà Nội bán với giá 4.850.000 VNĐ ( Bốn triệu tám trăm năm mươi nghìn đồng ), nghĩa là nếu tính theo giá bán lẻ thì vị PHÓ KHOA UNG BƯỚU- BVVT đó đã ăn lãi hơn 6 lần, bán được 2 hộp thuốc này vị bác sĩ đó đã có thể lãi được 25.000.000 VNĐ ( Hai mươi lăm triệu đồng )

Mình ngậm đắng nuốt cay viết stt này, gia đình mình cũng không dám làm ầm lên, vì ông còn nằm trong viện đó chữa trị, mà NGƯỜI TA là người có quyền có chức, quyền sinh quyền sát trong tay.

Nhưng mình biết rõ 1 điều là, trong cái khoa UNG BƯỚU ấy, còn vô số nạn nhân mua thuốc này, vì cạnh giường ông mình cũng có thấy 1 bác đang dùng thuốc này, khi gia đình mình hỏi thì cũng mua với giá 30 triệu và sử dụng lần này là lần thứ hai rồi.


Mình thật sự rất buồn, ung thư là căn bệnh mà hóa trị, xạ trị, hóa chất tốn vô số tiền, kể ra ăn lãi vài ba triệu đã đành, đến giờ gia đình mình cũng chỉ biết im lặng, dẫu biết thuận mua vừa bán, nhưng đối với ngành Y- 1 ngành cao quý mà vẫn còn những vị bác sĩ kí sinh trùng trên thân xác bệnh nhân thế này thì thật sự đau lòng lắm.


Giờ đây mình chỉ mong mọi người có thể SHARE hộ mình, để không còn những nạn nhân nào bị mua phải hàng với giá trị gấp 6 lần nó nữa :((:((


Hỏi sao bác không suốt ngày bay Sài Gòn như đi chợ, hỏi sao không nhà lầu, hỏi sao mỗi người con bác không mỗi đứa 1 con ô tô, hỏi sao bác không giàu. Biết " làm ăn " như bác thì tiền cất đâu cho đủ...

Nhân quả thường đến muộn, sống tốt thì con cháu được hưởng phúc, thế thôi.....



Làm ơn đừng LIKE, hãy SHARE
Like ·  ·  · 8 hours ago · 
  • Hai Vu đkm thằng thầy thuốc chó chết! thầy thuốc mà k có cái tâm thì sớm muộn cũng ác giả ác báo!
  • Trương Tuấn Khu A có 2 phó khoa,một người tên TUYÊN,người ki a tên NGUYỄN ĐÌNH GIANG,BS Tuyên cỡ gần 50,trông thân thiện,bạn có biết tên cái vị bán thuốc cho bạn không?

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

MỘT BÀI SONG THẤT......


Từ "chinh phụ ngâm" ,"Cung oán ngâm khúc" đến "đồi thông hai mộ" bị cấm đoán một thời,HN  cứ thấy thích thích cái loại thơ nông dân 2 câu 7 chữ và  6,8 này (người biết TÀU TỰ thì gọi là thơ "song thất-lục bát".

Tình cờ HN gặp bài thơ này,HN không khoái cái nội dung, (ai lại đi trách những đồng chí đầy tớ của dân,khen một anh khố rách dám chống người nhà nước thi hành công vụ)? HN chỉ thích cái THỂ THƠ thôi.Bạn nào thích loại thơ này mời tham khảo nhé.

 Từ ấu thơ mình đã được đọc:

Thủa trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
    Xanh kia thăm thắm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này!
......
(Chinh phụ ngâm).



V ÁN ĐM VƯƠN 

(Kính tặng anh Đoàn Văn Vươn, cùng mọi người của Đoàn Gia, chút chân tình đạm bạc của Lão Nông)


1
Trả áo lính chàng về quê gốc
Rồi theo đòi tu học canh nông
Nào mong quan nghiệp hanh thông
Mà duyên gắn bó ruộng đồng bấy lâu


5.
Được trời phú sáng đầu liệu tính
Cộng mấy năm bản lĩnh phong trần
Đời trai phỉ chí lập thân
Chàng Vươn đã quyết một lần ra tay


9.
Đây Cống Rộc, đất này đầu sóng
Cả một vùng vắng bóng người qua
Biển lấn vào, đất trôi ra
Đê xa lác đác chừng ba đôi chòm


13.
Buổi mới đến cảnh nom mà hãi
Người thổ cư cũng phải âu lo
Kẻ kia có ngã tay đò?
Những trông sóng cả mà so cả người!


17.
Kẻ mới đến gan thời cóc tía
Quyết chống trời đọ bể một phen
Gan rồng nào đãi tay hèn
Có công mài sắt, nên kim có ngày


21.
Muốn nuôi thả bờ quai phải đắp
Chàng cùng nàng xe đất hôm mai
Mồ hôi đệ vắn huynh dài
Tiền vay nguội nóng cỡ vài mươi trâu


25.
Nào những lúc con đau vợ yếu
Nọ nhiều khi gạo thiếu vay đong
Chi tiêu bấm, đếm từng đồng
Đêm nằm muốn hỏi Thần Nông trên trời


29.
Tạo hóa cố trêu ngươi thách đố
Phá đê kè, xóa bỏ bờ mương
Lại còn giáng họa ai lường
Gái con ngã cống đau thương nào bằng!


33.
Ngày hai buổi dã tràng xe cát
Mấy mống người hết tát lại be
Thu qua Đông đến Xuân về
Nàng Bân, dẫu, cũng tái tê thấu tình


37.
Đập thành hình ngày thêm vững chắc
Mấy bờ mương thẳng tắp song song
Dày công, trời chẳng phụ công
Kiên lòng, biển cũng động lòng, lay tâm


41.
Cõi hỗn mang thành đầm đẫy cá
Chuối trên bờ tàu lá sum sê
Nhìn mà thèm, ngắm mà mê
Quan quân bỗng nổi bệnh Tề Tuyên xưa


45.
Một ngày nọ quan thừa huyện Lãng
Cùng trăm quân lỗ mãng, sai nha
Viện binh sở cẩm Hữu Ca
Giáp khiên súng ống quyết là ăn thua


49.
Nhìn sắp lính mà chua mà chát
Có nhớ lời bài hát vì dân
Cơm kia hạt gạo trắng ngần
Ai nuôi các chú trăm lần đắng cay

53.
Quý chợt nghĩ, nổ ngay một phát
Đạn cải cà, cốt nhát bò điên
Cúc cung còn đảng còn tiền
Đáo gia bất luật dân quyền coi khinh

57.
Mấy lính cậu giật mình chổng vó
Bọn đằng sau đùn CHÓ xông lên
Đâu ngờ, nhận biết trắng đen
Dân đâu phải giặc, CHÓ bèn lui ra!


61.
Trước tình thế, Hữu Ca nóng mặt
Rút súng rồi long mắt trẹo răng
Mặt heo trán ngắn hằm hằm
Truyện điêu Hòn Đất, thằng Xăm vái dài

65.
Tựa cầm thú lang sài hổ sói
Bị giam chuồng bỏ đói từ lâu
Đứa nào đứa nấy ngầu ngầu
Siết cò nhả đạn từng xâu từng chùm


69.
Súng tóe lửa khói um mùi thuốc
Nã đạn vào Tổ quốc, Nhân dân?
Lời thề Đoàn Vệ Quốc Quân,
"Để cho dân mến muôn phần", là đây?

73.
Tránh nộp mạng cho bầy thú dữ
Quý lẹ làng dụng võ khinh công,
Hay là nhờ đức Thổ công?
Ra tay tế độ thần thông cứu người!


77.
Ca trưởng cẩm dở cười dở mếu
Dân tha hồ đàm tiếu thị phi
Quan Năm rồi sẽ ra gì?
Hữu Ca vô dụng, một khi tiếng đồn

81.
Để đúc kết "võ công lừng lẫy"
Họp quần hùng Ca lẩy xanh rờn
Trận này đẹp đến khinh hồn
Sẽ biên thành sách để còn luyện binh


85.
Dân phẫn nộ, Triều đình rúng động
Thế giới nhìn lũ nhộng phơi mình
Vội vàng phủ dụ thanh minh
Thượng Hoàng cũng phải lộ mình ra tay

89.
Quan Tể tướng chuyến này cũng hớ
Biết làm sao che chở đàn em
Nhớ hồi miếng chả miếng nem
Bây chừ biết phải ... e ... hèm ra sao?


93.
Thôi đành cũng trách đào, khiển mận
Giận thì giận mà giận càng thương
Hiền, Khanh tạm lánh qua đường
Đồng thời lẹn nhốt Đoàn Vươn trong tù

97.
Dân tạm lắng, mặc dù chửa phục
Hải Phòng Bang thừa lúc rảnh tay
Vời sư, lạy lục quan thày
Bày mưu tính kế ngầm thay án thòng


101.
Vươn, Vệ, Quý, Sịnh trong ngục tối
Báu (Hiền), Thương bối rối lao đao
Đoàn gia táo tác nôn nao
Chó buồn gốc chuối, chuối xào xạc rên

105.
Túp lều bé dựng lên tạm bợ
Lại những ngày khất nợ, vay đong
Thương nằm ngoài, Báu nằm trong
Thằng cu cái tý nằm cong lưng thìa


109.
Đang vui bỗng chia lìa tôm cá
Vốn sum vầy chợt hóa cô liêu
Hừng đông cũng ráng tà chiều
Vầng trăng chửa đến Nguyên tiêu đã già

113.
Ngữ luật pháp điêu ngoa có hạng
Lũ thừa sai mất mạng cho cam?
xước da, chảy máu xoàng xoàng
Mà nay thành án "Họ Đoàn sát nhân"!


117.
Tay cầm trát mà thân rã rượi
Lũ sài lang đã muội nhân tâm
Hiền, Thương vạt ướt lệ đầm
Mắt em nhìn chị, chị cầm tay em

121.
Ngày lẵng nhẵng, tin khem nhạn vắng
Đêm dùng dằng, chuông vẳng trùng than
Bầu không thảng tiếng vạc khàn
Con thạch sùng nấc sầu gan cây xà


125.
Mắt cụ bà nhập nhòa tuổi tác
Ngọn tre già xào xạc đêm khuya
Lưng còng, tay bóp chân tê
Rầu rầu ngọn nến, ủ ê bóng tường

129.
Thứ luật pháp ẩm ương có một
Hạng công đường sượng sột không hai
Tiếng rằng án xử công khai
Cấm người bén mảng đố ai lọt tòa


133.
Ngăn mặt phố, mã tà chiếm choán
Cấm hè lề, hàng quán lao đao
Dân phòng, đầu gấu, ngầu ngầu
Lương dân, nhà báo, sứt đầu mẻ tai

137.
Tòa thủ tục mấy lời ỏe họe
Phán mật đàm vài ý nông sâu
Sịnh Vươn Quý, tóc chuyển màu
Đoàn gia sầu ngộ, vài câu vắn dài


141.
Thê phu tán, lệ mài khóe mắt
Mẫu tử lìa, dao cắt buồng tim
Vì đâu nên nỗi oan khiên
Nguyệt cầm buốt phím, độc huyền điếng dây

145.
Bài cáo trạng ngụ đầy độc tố
Bản điều tra tới số điêu man
Chứng nhân, bị hại nhà quan
Buồn cho bị cáo họ Đoàn nhà dân


149.
Phấn sáp tốt quan quân lấy cả
Chút son thừa tòa trả nhà dân
Trớ trêu cho bác thằng bần
Để xem tấn kịch xoay vần ra sao?

153.
Vươn bình tĩnh bước vào móng ngựa
Phán lầm lì ngồi tựa tai bành
Vươn khai thong thả ngọn ngành
Phán tra dồn dập toan giành thượng phong


157.
Quý rành rọt đến từng chi tiết
Phán vòng vo gò ép nội dung
Vệ thưa giáo dụ lừa cung
Sịnh trình ngục ép hãi hùng làm sao

161.
Phán chuyển xoáy hỏi vào Thương Báu
Hai nhà ngươi rào giậu giăng giăng
Mua nhiều mũ, trữ nhiều xăng
Trải rơm đầy lối rõ làm việc gian


165.
Thương giảng giải, nhà quan chẳng biết
Giậu rào ngăn chẳng giết người ngay,
Chỉ ngừa trâu ngựa bầy hầy,
Tòm tem cọng cỏ ngọn cây trong vườn!

169.
Báu đáo để, thị trường bày bán
Mũ em mua đội ấm chồng em,
Xăng em chạy máy chạy đèn,
Rơm em trải lối để em nuôi bò!


173.
Báu lễ độ, ngoan mà sắc xảo,
Thương khù khì, khờ khạo mà cay.
Chẳng nhờ thớ đẫy, bản dày ?
Mặt kia, Thớt ấy, đỏ gay như cờ!

177.
Họng Kiểm sát, kiến bò luống cuống
Tai  Bồi quan, ruồi nống liên hồi
Phán rằng đã đến giờ ngơi        (4/4/2013)
Chiều nay nghỉ sớm ngày mai lại bàn

181.
Kìa đến lúc diễn màn bị hại
Trường, Phong, Hoàng, Tuấn, Mải ra trò
Cứ lời kịch bản mà hô
Buồn thay kép nhép cười cho đào bồi

185.
Không có nhẽ ông Giời cũng hố
Tự bao giờ ban bố lòng nhân
Mấy đời kẻ cướp tri ân
Thối cho khổ chủ một phần chữ tâm


189.
Chúng đều chối, không nhằm chẳng bắn
Khói đạn từ nhà hắn mà ra
Thày trò nhà cháu dùng loa,
Vài ba "dụng cụ" chẳng qua rà mìn!

193.
Nhưng chúng cháu thương tình chúng nó
Chút tình này méo mó đừng chê
Dẫu nhà Vươn trái lè lè
Tiền bồi nỡ lấy? thôi thì cho không!


197.
Thầy đạo diễn gian hùng cái thế.
Trò kép đào giọt lệ đài trang,
Cầu xin tuệ phán minh quan
Nương tay giảm án cho Đoàn gia nhân

201.
Lão biên kịch phỏng tầm chủ tể
Bầy lâm li chi để giết nhau
Giết nhau chẳng bát xà mâu
Giết nhau bằng cái xoa đầu độc chưa!


205.
Thiên hạ há mắc lừa dễ thế?
Tấn trò này cứ để rồi đây
Kịch hay thì kệ kịch hay
Cao tay rồi gặp cao tay, lẽ đời!

209.
Há chẳng biết lưới trời lồng lộng
Túi càn khôn mở đóng thiên duyên
Hợp duyên nước đỡ nâng thuyền
Vô duyên nước lật con thuyền mà chơi!


213.
Ngữ luật pháp ngược đời nhất hạng
Thứ quan tòa tam toạng vô song
Giết người xác chết có không?
Ông tòa ngồi xổm tồng ngồng tiếu thay!

217.
Ngày Tứ Ngũ(5/4/2013), chiều nay kết án
Tội "giết người" quyết gán, năm năm.
Đau lòng đến cả ao đầm,
Tang thương cả đến dòng ngân trăng ngà


221.
Người bị cướp thành ra bị cáo
Quỷ dạ xoa mặc áo cà sa
Trăm năm trăm cõi người ta
Thấy chưa trinh nữ đẻ ra nạ dòng?

225.
Người lấn biển có công mà tội
Kẻ cướp đầm có tội mà ngông
Ngẫm thời Thuộc Pháp mà mong
Đến đồng Nọc Nạn mà trồng cây si


229.
Người đến ngục nhường kia cay đắng
Kẻ trở về quạnh vắng lều tranh
Lấy oan lấy uất làm mành
Lấy sầu lấy nhớ làm tranh treo cùng

233.
Con đường ấy ... còn không chữ ấy?
Chữ Thương yêu lòng bấy yêu Thương
Trách thay con tạo vô thường,
Bày ra sự thế rồi giương mắt nhìn!


237.
Há chẳng giống mẹ mìn Cách Mạng
Vẽ thiên đường xán lạn làm sao
Chiêm bao, chỉ với chiêm bao
Cầm bằng lại móc từng hào từng xu

241.
Ngẫm cái thuở Mùa Thu mà sót
Dâng hiến Người những nốt tình si
Nào phu nào sọt nào xe
Để mùa Cải Cách mà nghe tình sầu


245.
Khóc vì nỗi nông sâu sự thế
Ai bày trò bãi bể nương dâu
Trăm năm nhìn lại mà đau
Máu xương đổi lại một câu vô tình.


Viết xong lúc: 03:47 AM 06-Apr-2013.



Nguồn: Chim Kiwi Bl

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

BUỒN...

Đã tuần nay,người thân lâm bệnh,không còn đầu óc đâu vào blog nữa!
Hy vọng rằng NGÀY MAI TRỜI SẼ SÁNG như năm nào...
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
NAM Ô THẾ GIỚI ĐẠI TỪ ĐẠI BI CỨU KHỔ CỨU NẠN QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT!