Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

THÈM ĐÙI

  Một bà,dáng "mệnh phụ phu nhân",mua mực tươi ở chị ngồi cạnh,rũ làn,rơi ra vài tờ giấy.Giấy với mình quý lắm,có thể lau tay sau khi bán rau.Mình vơ vội.Những tờ giấy chưa nhàu.Tò mò lúc vắng khách,giở ra thấy viết như một bài "văn":




 Mười tám tuổi rồi,nhưng nó gầy,thấp bé như đứa 13,14.Quần áo hình như lâu ngày không thay nên tỏa ra mùi hương là lạ.

Mồ côi mẹ năm lên mười.Bố nó đạp xích lô.Thành phố văn minh dần dần,xích lô không đất sống.Bố nó đi vác thuê hàng vào chợ.Có tiền,bố nó uống.Bụng đói lại uống "rượu săm"-độc.Bố nó say suốt ngày."Cơn say nọ trùm lên cơn say kia".Không nuôi nổi nó.

Nó phải tự lập.Nhờ ông hàng xóm cám cảnh thương tình,mua cho nó bộ đồ nghề đánh giầy,nó tự kiếm sống đến tận giờ,

Nó nói,nó thèm đùi.


Những cặp đùi nõn nà,sờ chưa bao giờ nó dám,đừng nói được "nhâm nhi".

Nó chỉ dám nhìn trộm,khi nó xách bộ đồ nghề đánh giầy lẻn vào các nhà hàng sang trọng.Nó ứa nước rãi.

Sao người ta xài,mà nó không?

Và nó hạ quyết tâm:

Tất cả tiền đánh giầy nhiều ngày,nó không ăn.Nó tích lại.

Nó đánh giầy cho khách đang ăn,nó đánh thật lâu.Khách ăn xong,nó trả giầy.Khách đi,nó ngồi thế chỗ.
Đồ thừa?Ngon chán!Ngon hơn chiếc bánh mì 3 ngàn lép xẹp là cái chắc!

Và túi nó cũng có năm mươi ngàn.
 


Nó nghĩ,chắc thừa tiền để sở hữu những cặp đùi hấp dẫn kia.

Không dám vào những quán sang.Nó tìm một quán lá khuất sau những lùm cây um tùm.Nó biết rằng nơi ấy cũng sẵn đùi.

-Bà chủ ơi! Cho cháu dăm cặp đùi,để trắng nguyên thế nhé.








Không lâu,bà chủ đã đặt trước mặt nó một đĩa bày 5 cặp đùi ếch trắng tinh lẫn lá lốt thái nhỏ,dậy mùi.

Đói ngấu,nó nhá sạch trong vài phút,như "chưa bao giờ được ăn".

Một trăm ngàn! Nó đang ngồi ngắm đĩa không thì nghe tiếng bà chủ,

Túi nó vỏn vẹn có năm chục.

Hồi lâu xin xỏ,bà chủ giữ lại bộ đồ nghề.

Thất thểu bước khỏi quán...Nó nghĩ: Thèm đùi khổ thế,đã mất hết đồ nghề,mai kiếm đâu ra tiền!

Nó rẽ xuống chân đê.Nơi đó tối om.Nó liên tưởng đến chuyện người nhớn kể về đời chị Dậu hôm nào...

......"chị vùng dậy chạy té ra sân,trời tối đen như mực.Nó tối như tiền đồ của chị."

7 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. "Trẻ em như búp trên cành
      Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan!". Tội nghiệp thằng bé ghê!

      Xóa
    2. Nếu cậu bé này lớn lên ở nông thôn thì có thể tự kiếm lấy mà ăn,tuy ếch ngoài đồng giờ rất hiếm.

      Xóa
  2. Thèm ĐÙI ẾCH RÁN mà đã khổ zậy .Thèm ĐÙI NG...thì có khi...TỎI ẤY CHÚ NHẨY ?

    Trả lờiXóa
  3. Câu chuyện cười ra nước mắt. TH thấy nó gần giống truyện: "Một bữa no" của nhà văn Nam Cao ấy bạn ạ. Chỉ có điều là chưa đến mức chết người thôi. Khổ thân cậu bé quá!

    Trả lờiXóa

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*