Trời đẹp.
Tôi hứng chí,vác cái bình bịch cà tàng về quê,lạ,đang mùa hè ,nắng sáng rực rỡ thế kia mà trời se lạnh.
Vừa về đến ngõ,chắc nghe tiếng xe quen,đứa cháu,không phải một,hai,ồ đông lắm ùa ra đón tôi.Chúng nói:cô ơi,cô nhiều tiền lắm,nhiều tiền lắm...
Tôi nghĩ chúng nói chơi,nên bảo:nào các bé ngoan,tránh ra để cô vào.
Thoáng cái,lũ trẻ biến đâu hết.Tôi bước vào nhà,chào bà chị gái đã già nua nhưng còn nhanh nhẹn lắm,chị túm tay tôi kéo đến bên tủ lạnh,chiêc tủ LG hai buồng cỡ tám trăm lít,chị mở cả 2 buồng,trước mắt tôi thấy tủ nhét chật cứng toàn tiền.Chị nói:của dì đấy!Vừa nói chị vừa rút soạt một tờ 100 đô la:tiền thật,thật rồi,tôi ước tính chỗ tiền này hàng tỉ đô la chứ chả chơi! Tôi lắp bắp hỏi chị:ai,ai cho? Chị nói là có chiếc xe tải con đến cửa nhà,họ hỏi tủ lạnh,họ xếp tiền vào đó,nói là của Hồng Nga.Xong việc họ bỏ đi rồi
Chị hỏi thêm:sao phải bỏ tủ lạnh,họ bảo mối mọt không dám vào.Bao ngăn đựng đá,rồi thức ăn trong tủ họ bỏ ra ngoài hết.
Mắt tôi hoa lên,tôi sung sướng đến cực độ.lẩm nhẩm:1 tỷ đô la là hai mươi nghìn tỷ tiền mình,tha hồ tiêu!
Việc đầu tiên tôi mua một ô tô đi chơi đã.
A-lô,đại lý xe cao cấp hả? tôi Hồng Nga đang ở quê,số chứng minh,tôi cần mua tạm chiếc mét-xe-đét,kèm mọi giấy tờ và cả lái xe...
Không hiểu yêu cầu thế có vô lý không,chưa kịp cất điện thoại,đã nghe thoảng nhẹ tiếng xe,một chiếc xe con đen bóng đỗ trước mặt tôi.Anh lái xe mặc com lê,cỡ ngoài 40 tuổi nhảy vội xuống,mời tôi lên xe.Tôi quay lại tủ,mở cửa lấy vài cọc tiền.Trước khi đi tôi dặn chị gái:lát họ đến lấy tiền mua xe,chị đưa cho họ,và chị tiêu bao nhiêu thì tùy ý...
Lúc này tôi mới kịp nhìn tôi qua gương chiếu hậu của xe:Trời,xinh và quý phái quá!Tôi thay quần áo bao giờ mà cứ như công chúa nước Anh thế này!
Tôi bảo lái xe:Đi đà lạt!
Vút một cái,xe lao trên đường như tên bắn.Tôi còn nghĩ:xe tốt có khác.
BỐP,BỐP! nhiều tiếng bốp to.Xe khựng lại,nhìn ra là xe của tôi va vào một chiếc xe máy,anh lái xe bay một nơi,người một nẻo,không biết sống chết thế nào.
Tự nhiên tiếng còi hú,tiếng bộp bộp rào rào dồn dập vọng đến.
Cảnh sát!Vàng,đùng,sao nhiều áo vàng thế? Họ lấy thước đo đạc...tôi nghĩ kệ lái xe,nhưng lại nghĩ:xe của mình,bèn mở cửa,khẽ hỏi một anh dáng chỉ huy:
-Anh phụ trách?
-Cần gì?-Trả lời cụt lủn.
-Anh phụ trách vụ này?
-Phải.
Tôi mở túi lấy 5 tờ 100 đô,dúi cho anh ta:
-Đây là xe tôi,anh giúp đỡ.
-Dạ...em biết... xe máy tự ngã...chị cứ đi cho...
*
* *
Lên xe đi tiếp.Sao lành lạnh thế này.Tôi lờ mờ nghĩ rằng:à tiền làm được nhiều chuyện.Tôi định bụng ngoài việc tiền mua được cua cá,ruộng nương,nhà cửa,và vụ tai nạn vừa rồi,nó còn làm được gì nữa.Tôi định bụng thử.
Qua một con dốc,xe tiến vào một thị trấn thì phải.Trước tòa nhà đồ sộ tôi thấy tấm biển đề "TÒA ÁN...".Rất đông người đứng trước cửa. Cho dừng xe,tôi hỏi một cụ già:
Thưa cụ,chuyện gì ạ?
À à,tòa sắp xử vụ một dâm phụ theo trai về đốt chết chồng.Nghe đâu có thể bị xử tội chết.Nhưng còn 1 tiếng nữa cơ.
-Ai chủ tọa hả cụ.
-Chánh án Quay.Ông ta thấp,mập,hay đeo kính trắng,có lẽ cũng sắp đến...
-Cảm ơn cụ.
Tôi bảo cho xe đợi dưới gốc cây.Một lát sau có 6,7 anh bước về cổng.Nhắm anh béo nhất,lùn nhất,đeo kính trắng,tôi tiến đến gần:
-Chào anh Quay,còn nhớ em?
Anh ta tách hỏi tốp người,bước đến chỗ tôi.
-Cô là...
-Dạ,Hồng Nga,bạn của chị nhà.Chị bảo anh đã ra đây.
............
-Anh xử vụ này?
-Đúng,anh chủ tọa.
-Liệu kết quả ra sao?
anh vỗ vỗ vào túi,nói:Tử hình!(Có lẽ kết quả bản án nằm trong túi rồi.Ra tòa lấy lệ thôi.Quả là CÔNG CHÍNH LIÊM MINH).
Tôi sát anh ta chút nữa,che khuất mọi người,đưa anh ta một tập đô la,không biết bao nhiêu,vì trước mắt tôi nó cứ mờ mờ ảo ảo,không rõ nữa.Tôi nói:nhờ anh giúp!
Mắt anh ta sáng lên,hỏi:
-Bị cáo là thế nào với cô?
-Khỏi cần biết! Ngần ấy được chưa?
-Dạ,đủ,nhưng không phải mình tôi chỗ này.Thế hai mươi năm,vì nó nằm trong khung...
-Khung khung cái quái gì?Luật là Ý CHÍ CỦA CÁC ANH TRONG VAI QUAN TÒA,Ý chí của các anh là Luật.RÕ CHƯA?Đây,cầm thêm lấy-tôi đưa anh ta bọc tiền nữa, thế nhé,liệu mà xử. Tôi sẽ theo rõi.
Bước vội ra xe,đóng cửa.Toành! Sao cửa xe mà kêu to thế! Lạnh,mịt mờ...lốp đốp.rạt rạt...tiếng to dần...tôi duỗi chân,đạp tin cái quạt để chân giường...
Tỉnh hẳn,ngoài trời mưa vẫn xối xả,quất những hạt mưa bộp bộp,ràn rạt trên mái tôn.Hóa ra tối để quạt mạnh quá,đêm mưa to,nên thấy lạnh.
Luyến tiếc tủ đựng đô la,tiếc cuộc thí nghiệm sức mạnh của đồng tiền,sao mình lại tỉnh dậy?Đúng rồi,tại tiếng sét trong cơn dông to quá.
Đúng là:
"Giấc Nam Kha khéo bất bình
Bừng con mắt dậy,thấy mình tay không"!
Tôi hứng chí,vác cái bình bịch cà tàng về quê,lạ,đang mùa hè ,nắng sáng rực rỡ thế kia mà trời se lạnh.
Vừa về đến ngõ,chắc nghe tiếng xe quen,đứa cháu,không phải một,hai,ồ đông lắm ùa ra đón tôi.Chúng nói:cô ơi,cô nhiều tiền lắm,nhiều tiền lắm...
Tôi nghĩ chúng nói chơi,nên bảo:nào các bé ngoan,tránh ra để cô vào.
Thoáng cái,lũ trẻ biến đâu hết.Tôi bước vào nhà,chào bà chị gái đã già nua nhưng còn nhanh nhẹn lắm,chị túm tay tôi kéo đến bên tủ lạnh,chiêc tủ LG hai buồng cỡ tám trăm lít,chị mở cả 2 buồng,trước mắt tôi thấy tủ nhét chật cứng toàn tiền.Chị nói:của dì đấy!Vừa nói chị vừa rút soạt một tờ 100 đô la:tiền thật,thật rồi,tôi ước tính chỗ tiền này hàng tỉ đô la chứ chả chơi! Tôi lắp bắp hỏi chị:ai,ai cho? Chị nói là có chiếc xe tải con đến cửa nhà,họ hỏi tủ lạnh,họ xếp tiền vào đó,nói là của Hồng Nga.Xong việc họ bỏ đi rồi
Chị hỏi thêm:sao phải bỏ tủ lạnh,họ bảo mối mọt không dám vào.Bao ngăn đựng đá,rồi thức ăn trong tủ họ bỏ ra ngoài hết.
Mắt tôi hoa lên,tôi sung sướng đến cực độ.lẩm nhẩm:1 tỷ đô la là hai mươi nghìn tỷ tiền mình,tha hồ tiêu!
Việc đầu tiên tôi mua một ô tô đi chơi đã.
A-lô,đại lý xe cao cấp hả? tôi Hồng Nga đang ở quê,số chứng minh,tôi cần mua tạm chiếc mét-xe-đét,kèm mọi giấy tờ và cả lái xe...
Không hiểu yêu cầu thế có vô lý không,chưa kịp cất điện thoại,đã nghe thoảng nhẹ tiếng xe,một chiếc xe con đen bóng đỗ trước mặt tôi.Anh lái xe mặc com lê,cỡ ngoài 40 tuổi nhảy vội xuống,mời tôi lên xe.Tôi quay lại tủ,mở cửa lấy vài cọc tiền.Trước khi đi tôi dặn chị gái:lát họ đến lấy tiền mua xe,chị đưa cho họ,và chị tiêu bao nhiêu thì tùy ý...
Lúc này tôi mới kịp nhìn tôi qua gương chiếu hậu của xe:Trời,xinh và quý phái quá!Tôi thay quần áo bao giờ mà cứ như công chúa nước Anh thế này!
Tôi bảo lái xe:Đi đà lạt!
Vút một cái,xe lao trên đường như tên bắn.Tôi còn nghĩ:xe tốt có khác.
BỐP,BỐP! nhiều tiếng bốp to.Xe khựng lại,nhìn ra là xe của tôi va vào một chiếc xe máy,anh lái xe bay một nơi,người một nẻo,không biết sống chết thế nào.
Tự nhiên tiếng còi hú,tiếng bộp bộp rào rào dồn dập vọng đến.
Cảnh sát!Vàng,đùng,sao nhiều áo vàng thế? Họ lấy thước đo đạc...tôi nghĩ kệ lái xe,nhưng lại nghĩ:xe của mình,bèn mở cửa,khẽ hỏi một anh dáng chỉ huy:
-Anh phụ trách?
-Cần gì?-Trả lời cụt lủn.
-Anh phụ trách vụ này?
-Phải.
Tôi mở túi lấy 5 tờ 100 đô,dúi cho anh ta:
-Đây là xe tôi,anh giúp đỡ.
-Dạ...em biết... xe máy tự ngã...chị cứ đi cho...
*
* *
Lên xe đi tiếp.Sao lành lạnh thế này.Tôi lờ mờ nghĩ rằng:à tiền làm được nhiều chuyện.Tôi định bụng ngoài việc tiền mua được cua cá,ruộng nương,nhà cửa,và vụ tai nạn vừa rồi,nó còn làm được gì nữa.Tôi định bụng thử.
Qua một con dốc,xe tiến vào một thị trấn thì phải.Trước tòa nhà đồ sộ tôi thấy tấm biển đề "TÒA ÁN...".Rất đông người đứng trước cửa. Cho dừng xe,tôi hỏi một cụ già:
Thưa cụ,chuyện gì ạ?
À à,tòa sắp xử vụ một dâm phụ theo trai về đốt chết chồng.Nghe đâu có thể bị xử tội chết.Nhưng còn 1 tiếng nữa cơ.
-Ai chủ tọa hả cụ.
-Chánh án Quay.Ông ta thấp,mập,hay đeo kính trắng,có lẽ cũng sắp đến...
-Cảm ơn cụ.
Tôi bảo cho xe đợi dưới gốc cây.Một lát sau có 6,7 anh bước về cổng.Nhắm anh béo nhất,lùn nhất,đeo kính trắng,tôi tiến đến gần:
-Chào anh Quay,còn nhớ em?
Anh ta tách hỏi tốp người,bước đến chỗ tôi.
-Cô là...
-Dạ,Hồng Nga,bạn của chị nhà.Chị bảo anh đã ra đây.
............
-Anh xử vụ này?
-Đúng,anh chủ tọa.
-Liệu kết quả ra sao?
anh vỗ vỗ vào túi,nói:Tử hình!(Có lẽ kết quả bản án nằm trong túi rồi.Ra tòa lấy lệ thôi.Quả là CÔNG CHÍNH LIÊM MINH).
Tôi sát anh ta chút nữa,che khuất mọi người,đưa anh ta một tập đô la,không biết bao nhiêu,vì trước mắt tôi nó cứ mờ mờ ảo ảo,không rõ nữa.Tôi nói:nhờ anh giúp!
Mắt anh ta sáng lên,hỏi:
-Bị cáo là thế nào với cô?
-Khỏi cần biết! Ngần ấy được chưa?
-Dạ,đủ,nhưng không phải mình tôi chỗ này.Thế hai mươi năm,vì nó nằm trong khung...
-Khung khung cái quái gì?Luật là Ý CHÍ CỦA CÁC ANH TRONG VAI QUAN TÒA,Ý chí của các anh là Luật.RÕ CHƯA?Đây,cầm thêm lấy-tôi đưa anh ta bọc tiền nữa, thế nhé,liệu mà xử. Tôi sẽ theo rõi.
Bước vội ra xe,đóng cửa.Toành! Sao cửa xe mà kêu to thế! Lạnh,mịt mờ...lốp đốp.rạt rạt...tiếng to dần...tôi duỗi chân,đạp tin cái quạt để chân giường...
Tỉnh hẳn,ngoài trời mưa vẫn xối xả,quất những hạt mưa bộp bộp,ràn rạt trên mái tôn.Hóa ra tối để quạt mạnh quá,đêm mưa to,nên thấy lạnh.
Luyến tiếc tủ đựng đô la,tiếc cuộc thí nghiệm sức mạnh của đồng tiền,sao mình lại tỉnh dậy?Đúng rồi,tại tiếng sét trong cơn dông to quá.
Đúng là:
"Giấc Nam Kha khéo bất bình
Bừng con mắt dậy,thấy mình tay không"!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*