Toét ...toẹt!
Anh công an áo vàng mặt mày bặm trợn đứng chặn đầu xe,cầm dùi cui vung một vòng,chỉ vào lề đường:
-Xuống xe.Kiểm tra giấy tờ!
Mình xuống xe,mở cốp,lấy chứng minh và đăng ký xe ,cầm hai tay đưa anh:
-Thưa anh,giấy tờ của em đây ạ.
Xem xong,anh hất hàm hỏi:
-Chứng minh thư nhà chị mang tên Nguyễn Hồng Nga,sao đăng ký xe lại mang tên Trần Yên Hưng hả?
-Thưa anh,đăng ký xe mang tên chồng em đấy ạ.
-Chồng nhà chị hả?Bằng chứng đâu?Đăng ký kết hôn đâu?
-Thưa anh,đăng ký kết hôn của chúng em chồng em giữ,anh ấy bỏ tủ khóa,anh ấy đi công tác trong thành phố Hồ Chí
Minh rồi ạ.
-Hộ khẩu?
-Em vừa gửi các anh công an xã đi tách hộ cho con trai lớn em ạ.
-Nhà chị về lấy!Để xe lại đây!
Đang vội đến bệnh viện thăm đứa em họ bị chấn thương sọ não do tai nạn lao động đang cấp cứu ở bệnh viện
Việt Đức,nghe anh áo vàng nói vậy,mình run cả
người.Nhà mình tận cuối huyện Thường tín,từ Đuôi cá về nhà thì quá xa,biết làm sao!
-Anh dón tay làm phước...em đang vội đi thăm...
-Nhà chị nói cho chó nó nghe hả? Không có thì nộp phạt 1 triệu,nghe chửa?
-Dạ,quả thật xe của chồng em.Nhưng lời em vừa khai đều là thực cả...anh dón tay làm phước...(óc mình lóe lên
câu:đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn,nên mình rút tờ 2 trăm duy nhất trong túi ,khéo léo đưa cho anh).
Anh dịu giọng:
-Nhà ta đã làm phước cho chị rồi!Thôi đi đi.Lần sau nhớ đi xe chính chủ!
-Em cảm ơn người nhà nước ạ!
Mình ngồi lên xe đi,đạp máy mãi không nổ.May sao có tiếng lao xao phía sau: cậu ngồi lên chúng tớ giúp,
thế là họ đẩy...tiếng xe nổ ầm ầm...mình tức bụng dưới quá...đưa mắt tìm chỗ vắng ...nhưng sao đường hôm nay
đông người thế ,chỗ nào cũng áo vàng,toàn áo vàng...dân dưới ruộng cũng áo vàng!
Bụng dưới tức quá.Xe vẫn nổ ầm ầm.
Giật mình tỉnh dậy,trời tối om,dò dẫm bật điện,điện mất .Tiếng ầm ầm là tiếng máy phát điện của VINAFON đặt ở nhà
thuê bên cạnh,hoạt động mỗi khi mất điện lưới.Việc đầu tiên là vào WC,phải thức dậy lúc nữa đêm vì tối qua trót ăn
nhiều cháo loãng.
Trở vào giường,mình điểm lại giấc mơ: thật buồn cười,các anh công an ngoan thế,ai lại "mặt bặm trợn",xưng hô
"nhà ta: với "nhà chị",
sao mình lại nói "dón tay làm phúc"...quả là ban tối vừa xem phim Bao công,nghe tiếng hoạn quan nói thẽo thợt...
rồi trước khi ngủ mình đọc lại vài đoạn trong tắt đèn của Ngô Tất Tố.
Quả thật giấc mơ (trước khi phải thức lúc nửa đêm) đều là tái tạo lại việc có thật ban ngày!
May không phải chuyện thực,bởi túi mình còn đúng 2 trăm,mai nộp tiền ăn cho con ở nhà trẻ.
Toát mồ hôi!
Anh công an áo vàng mặt mày bặm trợn đứng chặn đầu xe,cầm dùi cui vung một vòng,chỉ vào lề đường:
-Xuống xe.Kiểm tra giấy tờ!
Mình xuống xe,mở cốp,lấy chứng minh và đăng ký xe ,cầm hai tay đưa anh:
-Thưa anh,giấy tờ của em đây ạ.
Xem xong,anh hất hàm hỏi:
-Chứng minh thư nhà chị mang tên Nguyễn Hồng Nga,sao đăng ký xe lại mang tên Trần Yên Hưng hả?
-Thưa anh,đăng ký xe mang tên chồng em đấy ạ.
-Chồng nhà chị hả?Bằng chứng đâu?Đăng ký kết hôn đâu?
-Thưa anh,đăng ký kết hôn của chúng em chồng em giữ,anh ấy bỏ tủ khóa,anh ấy đi công tác trong thành phố Hồ Chí
Minh rồi ạ.
-Hộ khẩu?
-Em vừa gửi các anh công an xã đi tách hộ cho con trai lớn em ạ.
-Nhà chị về lấy!Để xe lại đây!
Đang vội đến bệnh viện thăm đứa em họ bị chấn thương sọ não do tai nạn lao động đang cấp cứu ở bệnh viện
Việt Đức,nghe anh áo vàng nói vậy,mình run cả
người.Nhà mình tận cuối huyện Thường tín,từ Đuôi cá về nhà thì quá xa,biết làm sao!
-Anh dón tay làm phước...em đang vội đi thăm...
-Nhà chị nói cho chó nó nghe hả? Không có thì nộp phạt 1 triệu,nghe chửa?
-Dạ,quả thật xe của chồng em.Nhưng lời em vừa khai đều là thực cả...anh dón tay làm phước...(óc mình lóe lên
câu:đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn,nên mình rút tờ 2 trăm duy nhất trong túi ,khéo léo đưa cho anh).
Anh dịu giọng:
-Nhà ta đã làm phước cho chị rồi!Thôi đi đi.Lần sau nhớ đi xe chính chủ!
-Em cảm ơn người nhà nước ạ!
Mình ngồi lên xe đi,đạp máy mãi không nổ.May sao có tiếng lao xao phía sau: cậu ngồi lên chúng tớ giúp,
thế là họ đẩy...tiếng xe nổ ầm ầm...mình tức bụng dưới quá...đưa mắt tìm chỗ vắng ...nhưng sao đường hôm nay
đông người thế ,chỗ nào cũng áo vàng,toàn áo vàng...dân dưới ruộng cũng áo vàng!
Bụng dưới tức quá.Xe vẫn nổ ầm ầm.
Giật mình tỉnh dậy,trời tối om,dò dẫm bật điện,điện mất .Tiếng ầm ầm là tiếng máy phát điện của VINAFON đặt ở nhà
thuê bên cạnh,hoạt động mỗi khi mất điện lưới.Việc đầu tiên là vào WC,phải thức dậy lúc nữa đêm vì tối qua trót ăn
nhiều cháo loãng.
Trở vào giường,mình điểm lại giấc mơ: thật buồn cười,các anh công an ngoan thế,ai lại "mặt bặm trợn",xưng hô
"nhà ta: với "nhà chị",
sao mình lại nói "dón tay làm phúc"...quả là ban tối vừa xem phim Bao công,nghe tiếng hoạn quan nói thẽo thợt...
rồi trước khi ngủ mình đọc lại vài đoạn trong tắt đèn của Ngô Tất Tố.
Quả thật giấc mơ (trước khi phải thức lúc nửa đêm) đều là tái tạo lại việc có thật ban ngày!
May không phải chuyện thực,bởi túi mình còn đúng 2 trăm,mai nộp tiền ăn cho con ở nhà trẻ.
Toát mồ hôi!
Hôm nay mát trời- Có cá ziếc tươi- Có chuối chín cây - mời sang mà lấy
Bạn quả là người thông minh.
cộng thêm ẹp giái..nên tha chớ zì?
é é é( 200 là cái chi chi???)